Quỳnh có một lão trọc phú. Lão này đã
dốt lại thích học làm sang, thỉnh thoảng mò đến nhà Trạng, đòi mượn sách. Tất
nhiên lão có mượn được sách về thì cũng biết gì đâu đọc. Quỳnh bực lắm, một bận,
thấy lão lấp ló đầu cổng, Quỳnh vội vác ngay chiếc chõng tre ra sân, cởi áo nằm
phơi bụng. Lão trọc phú bước vào, thấy lạ, hỏi:
- Thầy làm gì
thế?
Quỳnh đáp:
- À! Có gì đâu! Hôm nay được cái nắng
tôi đem phơi sách cho khỏi khô mốc
- Sách ở đâu?
Quỳnh
chỉ vào bụng:
- Sách chứa đầy trong này!
Biết mình bị
đuổi khéo, trọc phú lủi thủi ra về.
Bận khác, lão cho người mời
Quỳnh đến nhà. Để rửa mối nhục cũ, lão bắt chước, đánh trần, nằm giữa sân đợi
khách...
Quỳnh vừa bước vào, lão cất giọng con vẹt, bắt
chước...
- Hôm nay được cái nắng tôi nằm phơi sách cho khỏi
mốc
Bất ngờ Quỳnh cười toáng, lấy tay vỗ bình bịch vào cái bụng phệ
mà nói;
- Ruột nhà ông toàn chứa những của ngon chưa tiêu hết phải
đem phơi, chứ làm cóc gì có sách mà phơi!
Lão trố mắt kinh
ngạc:
- Sao thầy biết?
Quỳnh lại cười toáng lên, lấy
tay lắc lắc cái bụng béo ụ ị của lão:
- Ông nghe rõ chứ? Bụng ông
nó đang kêu "Ong óc" đây này! Tiếng cơm, tiếng gà, tiếng cá, lợn... Chứ có phải
tiếng chữ, tiếng sách đâu. Thôi ngồi dậy, mặc áo vào nhà
đi.

Lão trọc phú lủi thủi làm
theo lời Quỳnh, và ngồi tiếp khách một cách miễn cưỡng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét